Không gian gia đình là nơi diễn ra sự kế thừa và chuyển tiếp các giá trị văn hóa, đạo đức truyền thống qua từng thế hệ. Nếu trường học là nơi dạy kiến thức thì gia đình là nơi trẻ học cách làm người được thực hiện qua những phong tục, lễ nghi và nếp sống trong đời sống hằng ngày.
Giáo sư Trần Ngọc Thêm (2004) khẳng định rằng văn hóa gia đình là “kho lưu giữ bền vững nhất của văn hóa dân tộc” vì được duy trì một cách tự nhiên, liên tục qua sinh hoạt. Những việc làm tưởng chừng nhỏ bé như dạy trẻ chào hỏi người lớn, mời cơm ông bà, nhắc nhở giữ gìn tiếng Việt hay tham gia lễ giỗ đều góp phần hình thành hệ giá trị đạo đức đặc trưng: lòng hiếu thảo, sự kính trên nhường dưới, lòng biết ơn, tinh thần cộng đồng.
Tuy nhiên, trong bối cảnh hiện đại, khi nhịp sống đô thị ngày càng bận rộn, không ít gia đình có xu hướng buông lỏng hoặc đánh mất các truyền thống văn hóa, dẫn đến nguy cơ đứt gãy trong giáo dục đạo đức. Thống kê của Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch (2022) cho thấy chỉ khoảng 37% gia đình duy trì lễ giỗ tổ tiên và chưa đến 50% phụ huynh thường xuyên kể chuyện dân gian cho con. Việc xem nhẹ các nghi lễ truyền thống không chỉ là mất đi bản sắc văn hóa, mà còn làm suy giảm môi trường nuôi dưỡng đạo đức và lòng tự tôn dân tộc. Điều này phản ánh vấn đề đáng lo ngại về việc suy giảm sự quan tâm đến các nghi lễ truyền thống, kể chuyện dân gian và có thể ảnh hưởng đến bản sắc văn hóa, giá trị của quốc gia, dân tộc.
Trong bối cảnh toàn cầu hóa, gia đình cần phát huy vai trò “pháo đài gìn giữ văn hóa” để giúp trẻ không bị cuốn trôi bởi lối sống thực dụng hay lạc lõng trong quá trình hội nhập. Chính từ nền móng đạo đức truyền thống, trẻ sẽ có “bản lĩnh văn hóa” để sống tử tế, có trách nhiệm và tự hào với cội nguồn.
